Nguyễn Lan Chi (Sinh ngày 30/05/2018)

31/12/2021

Bố: Nguyễn Đình Phúc
Mẹ: Nguyễn Thị Ngọc

Con: Nguyễn Lan Chi (30/05/2018)
Thời gian thực hiện HTSS: 10/09/2017

Nói ” Phép mầu” là cái gì đó quá xa vời và khó có thể xảy đến trong suy nghĩ của hàng trăm hàng ngàn cặp vợ chồng “Hiếm muộn” nhưng không phải như vậy, nó không xa vời và quá khó khăn nếu như chúng ta tìm đến nó trong khoảng thời gian sớm hơn, tìm đến đúng nơi, đúng người, đúng thời điểm thì phép mầu luôn đến với chúng ta.

Hôm nay, khi ngồi viết những dòng tâm sự về hành trình tìm kiếm con yêu, trước hết em xin gửi ngàn lời cảm ơn và biết ơn chân thành nhất đến tập thể đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội – là những người đã mang phép mầu đến với gia đình em 3 năm về trước.

Nếu ai đã và đang bước trên con đường tìm con vì vô sinh hiếm muộn chắc hẳn sẽ hiểu rằng hành trình ấy chẳng dễ dàng gì, nó phải trải qua bao tủi hờn, gian nan và áp lực đến nhường nào và em cũng vậy. Kết hôn ở tuổi 25 như bao cặp vợ chồng khác, hai vợ chồng luôn mong muốn có một gia đình rộn rã tiếng trẻ thơ, thế nhưng cuộc đời không như mơ khi thời gian cứ thế trôi đi. Thấm thoắt đã 1 năm nhưng vẫn chưa thấy tin vui, sự lo lắng cũng bắt đầu nhưng chẳng biết làm gì, cứ thế chờ đợi và 2 năm trôi qua vẫn chẳng thấy gì. Sự lo lắng ngày một nhân lên nhưng cũng không dám nghĩ rằng mình quá khó khăn về đường con cái bởi thấy cả 2 vợ chồng đều còn trẻ và khỏe mạnh. Nhưng sự hối thúc của gia đình, của anh em, cô dì chú bác đã khiến em rơi vào những tháng ngày “đày đọa tâm lý của mình ghê gớm”.

Cứ thế, mỗi lần thấy mấy đứa trẻ nhà hàng xóm chạy ra chạy vào, gọi cha gọi mẹ ríu rít em lại rơm rớm nước mắt rồi quay mặt đi chỗ khác để không ai nhìn thấy. Em luôn tự dằn vặt và tự hỏi cũng là phụ nữ, tại sao mình lại không được giữ thiên chức làm mẹ như bao người khác. Kể từ đó, em đã sục sôi ý chí tìm con, 2 vợ chồng bắt đầu những tháng ngày rong ruổi khắp mọi nơi để tìm thầy tìm thuốc, cứ nghe ngóng xem ở đâu có thầy tốt thuốc hay là lại tìm đến, hết thuốc bắc, thuốc nam rồi đến tây y nhưng chưa một lần thăm khám để tìm hiểu nguyên nhân mà chỉ cứ mặc định mình là hiếm muộn.

5 năm cũng không hẳn là dài so với nhiều cặp vợ chồng khác và cuộc hành trình ấy có thể cũng chưa thấm tháp gì với so với người khác nhưng tại thời điểm đó, ở một thôn quê nghèo của miền đất Hà Tĩnh đầy nắng và gió thì đó là một quãng thời gian dài ghê gớm và ngột thở đến đau lòng. Ngày đó, vợ chồng em là cặp vợ chồng muộn con duy nhất trong xóm làng nên đi đâu cũng nghe những lời ra tiếng vào rồi cả những xét nét từ phía mọi người. Thật sự em đã sống trong những tháng ngày khủng hoảng về tinh thần, suy sụp về thể xác khi bạn bè đồng trang lứa đã con bồng con bế. Cảm giác như tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với mình, cuộc sống nặng nề u ám khi phải mang trên mình hai chữ “vô sinh” mà mọi người đã gắn cho, tủi thân và trống trải vô cùng.

5 năm qua, đã bao lần trễ ckk là bấy nhiêu lần em vui mừng trong hi vọng, thế nhưng cũng 5 năm đó, em nếm trải đủ mọi cung bậc cảm xúc, hi vọng, thất vọng rồi hi vọng. Tiền của làm ra thì dần đội nón ra đi, tuổi trẻ và cả thanh xuân cũng dần qua đi nhưng chẳng nhận lại được gì, tất cả chỉ còn lại sự đau đớn đến tuyệt vọng. Thiết nghĩ, mọi sự đã an bài, muốn cũng chẳng được, chắc số mình không con, 2 vợ chồng an ủi nhau mà sống đợi đến lúc có điều kiện thì xin lấy đứa con nuôi.

Thế nhưng cuộc sống đâu được như mình muốn khi phải sống trong sự dèm pha, khinh bỉ của mọi người, đau đớn hơn là sự mỉa mai từ phía nhà chồng, chấp nhận nhận lấy lời cay độc là thứ đàn bà không con “cây độc không trái, gái độc không con”. Nhiều lần nghĩ buông xuôi, buông tay chồng để anh tìm người mới, để anh được làm bố, để gia đình anh được vui vẻ, hòa thuận. Trong lúc tuyệt vọng nhất của cuộc đời, chẳng biết làm gì để sống tiếp thì em tình cờ đọc được trên trang fanpage chia sẻ về vô sinh hiếm muộn của bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội. Chẳng hiểu sao lúc đó ý chí tìm con lại trỗi dậy mạnh mẻ trong em 1 lần nữa. Bảo với chồng rằng mình đã sai ngay từ buổi đầu tìm con rồi chồng ạ. Và thế là 2 vợ chồng mong ngóng ngày ckk để ra Hà Nội 1 lần.

Rồi ngày đó cũng đến, 2 vợ chồng bắt xe ra Hà Nội. Đến bến xe mới nói đến viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội thì tài xế nào cũng biết. 4h sáng có mặt trước cổng bệnh viện, cảm giác hồi hộp mong chờ trời sáng nó cứ cuộn trào nơi lồng ngực. Ngồi ở băng ghế chờ không dám rời đi chỉ chờ đến lượt. Đến lượt rồi bước vào phòng sao mà run đến lạ. Làm hết mọi xét nghiệm thăm khám cả 2 vợ chồng, 11h30 được bác sĩ gọi vào phòng. Kết quả, 2 vợ chồng không thể có con tự nhiên được, nên thực hiện IVF. Đã đến đây thì nghe theo bác sĩ, không một chút ngần ngại đặt hết niềm tin và hi vọng vào bệnh viện, 2 vợ chồng làm hồ sơ luôn.

Chẳng hiểu sao em có một niềm tin mãnh liệt cho cuộc hành trình tìm con nhờ phương pháp IVF này. Ở đâu đó trong tâm trí như có bóng hình con đang chờ, đang gọi. Hành trình mới lại bắt đầu, buổi kích trứng đầu tiên kể từ hôm đó. Và cứ thế tuyến đường Hà Tĩnh – Hà Nội với 400km chợt thấy gần hơn, em cứ đi đi về về như thế, chẳng thấy mệt nhọc cũng chẳng thấy khó khăn khi em tin con đường tìm con đang dần rút ngắn, cái đích mình đi trong 5 năm qua phải chăng gần tới. Cứ thế những mũi kim vào da thịt hàng ngày mà chẳng thấy đau. Mặc dù cuộc hành trình lần này phần lớn phải đi một mình, rồi lên xe lúc nửa đêm, xuống xe lúc hơn 3h sáng đôi lúc cũng thấy tủi thân. Nhưng cứ nghĩ đến con đang chờ, đang đợi lại thấy vui đến lạ. Một niềm vui hơn nữa là ở cái nơi gọi là bệnh viện đó sao em thấy ấm áp thoải mái lạ thường. Khi cánh cửa vừa mở ra là những ánh mắt trìu mến, những nụ cười thân thương, những ân cần tâm huyết của đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện rồi đến những cảm thông chia sẻ của bệnh nhân – những con người hoàn toàn xa lạ bỗng hóa gần gũi yêu thương. Nơi đó cho đến tận bây giờ e vẫn gọi là nhà, vẫn xem đó là gia đình thứ 2 của con em. Những con người ở đó là cha là mẹ thứ 2 của con em.

Tất cả cứ diễn ra nhẹ nhàng như thế, rồi ngày chọc trứng tạo phôi cũng đến. Hồi hộp nhất là cái ngày nghe kết quả phôi vì thực ra em cũng không nhiều trứng, chồng thì yếu như vậy, lo lắng cũng là lẽ thường tình. Nhưng tất cả ngoài mong đợi, một kết quả em thấy rất hài lòng với bản thân. Từ khi đó, em dám khẳng định với mọi người rằng em đã đặt niềm tin đúng chỗ, con đường em đang đi là đúng. Cũng chẳng thể nghĩ và tưởng tượng rằng mình sẽ đậu thai ngay ở lần đầu chuyển phôi. Nhưng đó là sự thật, que thử thai 2 vạch ngay sau 9 ngày chuyển phôi, kết quả beta cũng không tồi. Thành công rồi, phép mầu đến thật rồi, thật không thể tin là mơ hay là thật. Sự cố gắng kiên trì và ý chí của bản thân cùng với sự tài giỏi, tâm huyết của các bác sĩ đã cho em chứng kiến kì tích đến ngay với bản thân mình. Cảm giác đó bây giờ nhắc lại vẫn cứ hừng hực trong em.

Sau 5 năm em đã được là chính mình, em được trải qua cảm giác đi khẽ, nói nhẹ, cười duyên. Mọi thứ diễn quá tốt đẹp mặc dù 3 tháng đầu thai kì em nghén như muốn chết đi sống lại, chả ăn uống được gì, uống nước thôi cũng nôn cho tái mặt. Nhưng vui lắm, hạnh phúc lắm chỉ mong chờ đến ngày khám thai định kỳ để được nhìn thấy mầm sống đang lớn dần lên trong cơ thể, để nghe tiếp nhịp đập trái tim con. Cứ thế con như một dũng sĩ lớn lên khỏe mạnh.

Cuối cùng chúng ta cũng được gặp nhau vào ngày cuối tháng 5, thời khắc bước vào một mùa hè nóng nực, nghe tiếng con cất tiếng khóc chào đời là nước mắt mẹ tuôn rơi vì hạnh phúc. Cái cảm giác da kề da trên ngực mẹ nó thiêng liêng quá chừng. Mới đấy thôi mà đã 3 năm con hiện diện trong cuộc đời này. Cho đến giờ và mãi về sau em vẫn luôn tự hào khi kể về hành trình ấy, vẫn luôn tự hào kể về ngôi nhà thứ 2 AF HANOI, kể về những con người nơi ấy, những người đã tạo “phép mầu” cho cuộc đời em, những người đã xóa tan đi mọi đau khổ, tủi hờn, tuyệt vọng của em để e có được hạnh phúc trọn vẹn bên tiếng cười của con trẻ ngày hôm nay.

Tất cả mọi khó khăn, đau khổ giờ đã đi qua hết, chỉ còn niềm hạnh phúc và những nụ cười ở lại. Chính vì vậy, qua chương trình này em muốn gửi tới những cặp vợ chồng hiếm muộn đang trên con đường tìm kiếm con yêu rằng hãy tin vào y học, ở đâu cũng được nhưng phải thăm khám rõ ràng, xác định nguyên nhân, quyết định và lựa chọn đúng để cơ hội được làm cha làm mẹ đến sớm hơn. Còn những ai đã, đang và sẽ thực hiện ước mơ được làm cha làm mẹ tại bệnh viện Nam học và Hiếm muộn Hà Nội thì hãy đặt niềm tin vào bệnh viện, hãy tin tưởng những con người ở đó, hãy tin tưởng những nỗ lực, những tâm huyết của tập thể đội ngũ y bác sĩ của bệnh viện vì những thành công mà bệnh viện đã đạt được trong suốt chặng đường hình thành và phát triển. Hãy đặt niềm tin chiến thắng với bệnh viện vì với e đó chính là nơi ươm mầm hạnh phúc. Hãy trao cho viện niềm tin lớn lao của bạn họ sẽ trao cho bạn cơ hội làm thiên chức cao quý nhất của đời mình. Cứ trao niềm tin, có sự kiên trì và lòng quyết tâm thì phép mầu sẽ đến với chúng ta. Nếu có thất bại một đôi lần trên chặng đường ấy thì hãy nghĩ rằng “phép mầu” cũng cần có thời gian.
Thân gửi!


Chia sẻ: 

Bài tri ân khác

  • Babies: Nguyen Phuong Vy – Nguyen Phuong Minh Khoi – IVF 2018

    Phuong Vy and Minh Khoi would like to send our greeting to you all! We were born on 25/05/2019. Our Dad is Dai and our Mom is Mai. My family can say nothing more than a deep thank to the team of doctors and staff of Andrology and Fertility...

  • Tran Huy Hung – Tran Quynh Chi – IVF 2018

    I used to think I could never be a mom all my life. I used to think I was the most unfortunate and miserable woman in the world, as it seemed that having a woman’s natural instinct to get married and have children is so hard...

  • Baby: Tran Dang Khoa – IVF 2017

    My family would like to express our sincere thanks to the team of doctors and staff of Andrology and Fertility Hospital of Hanoi for helping my parents in their journey to call our baby. We hope that the families who were looking for...

  • Baby: Hoang Ngoc Mai – IVF2019

    When you have come to the right place with faith and hope, happiness will smile on you. You’re the greatest happiness we’ve ever had. Not to be discouraged in our quest to find you, we believed that the day would come to...

  • Nguyen Lan Chi (Date of birth: May 30, 2018)

    Father: Nguyen Dinh Phuc Mother: Nguyen Thi Ngoc Baby: Nguyen Lan Chi (May 30, 2018) —

  • Hai bé Tô Hữu Bá và Tô Thu Lê (05/12/2021)

    Con chào các bác các cô. Con và chị con hơn 20 tháng tuổi. Vài ngày gần đây c hay khóc đêm làm cả nhà không yên giấc. giờ con phải làm gì để ngủ ngon lành ạ?

  • Baby: Ha Tuan Minh – Ha Truc Linh – IVF 2018

    Thanks to the hospital, my family has a happy smile like today. Thanks very much to the doctors of the hospital. Wish the hospital grow to bring happiness to more families! Entry to the Photo Contest “Family Happiness 2020”...

  • SINH NHẬT TUỔI 35, MẸ ĐÓN GIA ĐÌNH NHỎ TRỌN VẸN

    Chào Bình Anh và An Bình – Phiên bản mini của bố Buổi sáng, mở mắt thức dậy, được ngắm nhìn 2 bé con, mẹ thấy cả một bầu trời bình yên trước mắt. Mẹ sinh mổ khi 2 em ở 35...

ĐẶT LỊCH KHÁM